Đó chính là sự trì hoãn. Câu kinh điển của tuổi trẻ trong đó bao gồm cả mình đó là: "Thôi mai học. Thôi, mai làm. Thôi, mai code." Tất cả mọi việc sẽ là ở ngày mai, và ngày mai là ngày không bao giờ đến.
Trên thực tế thì ở thời điểm quá khứ, chúng ta sẽ không biết rằng, hay nói cách khác là chưa ý thức được những thứ mà mình đã bỏ qua đó có tác dụng gì. Ví dụ ở hồi đại học, chúng ta dành hết trí tuệ vào các trò chơi điện tử, việc học thì thôi để đến lúc thi thì tính. Thì phải đến lúc đi làm, đến lúc mà bạn bè, đồng nghiệp bỏ xa mình cả ngàn cây số thì mình mới hiểu việc học lúc trước nó quan trọng thế nào.
Tất nhiên có những người được trời ban cho trí tuệ thượng đẳng, không cần học nhiều, chơi bời cả thanh xuân nhưng đến khi vào việc vẫn làm xuất sắc, tuy nhiên con số này là quá nhỏ, chúng ta không thể nhìn vào đó để làm kinh nghiệm cho chính mình.
Vậy nên để giải quyết vấn đề trì hoãn của chúng ta, thì cần thiết phải có những cú hích thật lớn. Nếu bạn là sinh viên, hãy xin đi thực tập để trải qua cảm giác bị từ chối, bị lạc lõng và bị đuối để biết rằng mình cần phải học hỏi cái gì. Nếu bạn đã ra trường đi làm thì hãy chọn ông sếp tốt, là cái ông mà lúc nào cũng nhồi việc cho bạn, muốn bạn làm thêm giờ nhưng cũng biết cách quan tâm bạn và giúp bạn thăng tiến. Nếu bạn không đủ task để làm, hãy đi học hay tham gia vào open source. Nếu bạn đã đi làm nhiều năm, hãy thử khởi nghiệp, dồn mình vào thế buộc phải thay đổi cả tư duy, tự ép mình làm việc không được nghỉ.
Tuy nhiên nếu bạn vẫn muốn trì hoãn, cũng không sao cả, hãy giữ cho mình một tâm hồn đẹp để tận hưởng cuộc sống một cách nhẹ nhàng.