Đó là chán. Có lẽ anh em nào cũng đã từng nếm trải cảm giác này rồi, cá nhân mình đã từng rơi vào trạng thái mung lung, sinh ra chán nản suốt 2 tháng trời. Khoảng năm 2016, 2017 gì đó, suốt gần 2 tháng trời mình rơi vào trạng thái tiêu cực, đi làm cũng chỉ muốn cho xong việc, về đến nhà là chơi Dota 2 với BOT có khi đến tận 3 4 giờ sáng.
Cảm giác lúc ấy thật tệ, đi làm thì thấy mung lung, lúc đó mình làm java như kiểu một mình một ngựa, các thư viện mình viết thì chẳng được áp dụng vào đâu, bao nhiêu trí tuệ thì cuối cùng vấn đi dùng smartfox crack là hết vị. Lúc đó mình đã nghĩ có làm gì thì cuối cùng cũng chẳng tiến bộ lên được, vậy nên bây giờ cố vùng vẫy để làm gì?
Sau rồi chơi game mãi thì càng chán hơi, cơ thể mệt mỏi, tinh thần xuống dốc. Mình đã phải ngồi lại để suy nghĩ. Cuối cùng mình thấy bản thân cần phải thay đổi, trước hết là quay trở lại lý do bắt đầu làm mã nguồn mở là gì? Không phải là vì tò mò về công nghệ và mong muốn đóng góp cho cộng đồng công nghệ hay sao? Mình đã dừng việc chơi game lại, tách biệt công việc của công ty và công việc của cá nhân ra làm 2. Việc của công ty là trách nhiệm, còn việc của cá nhân là đam mê. Sau bao nhiêu năm nhìn lại mình thấy mình đã tìm được hướng đi đúng đắn.
Mình đã may mắn khi thoát ra được, còn có những anh em tìm đến chất kích thích, đồ uống có cồn, hay chỉ đơn giản là mặc kệ, đó cũng là một cách ứng xử. Nhưng cá nhân mình hy vọng là các anh em đừng sa đà quá để không lãng phí gian chuẩn bị cho giai đoạn 2038 sắp tới, khi dân số Việt Nam bước vào giai đoạn già hóa nhé. Nếu không về sau này chúng ta sẽ rất vất vả.